Em Nợ Anh
Phan_13
“Anh hãy khóc bờ vai em sẽ ở cạnh bên anh
Nhìn anh đau mà tim em như ngập tràn nước mắt
Quên một người rất khó xin đừng buồn anh ơi
Em giờ đây chỉ là bạn thân trong cuộc đời anh thôi…”
Chap 28 : 5 năm sau………
NÊN Bấm Thích (Like) và g+1 để ủng hộ chủ topic đăng tiếp truyện! và LƯU LẠI truyện dễ tìm kiếm khi cần đọc tiếp
BÌNH LUẬN ĐĂNG TIẾP TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Tricken ID: 1618 [ Nam ]
Tài Khoản : 188 XU | Đang Offline
Cấp 2 KTer Thân Thiết - Thành Viên Chính Thức
Được Cảm Ơn lần
Bài Viết Thứ : # 33
Thời Gian: Thứ 4, 25/02/2015, 09:58
Gửi Tin Nhắn Đến Tricken
Tìm Bài Viết Của Tricken
Thiên thực ra học rất giỏi, trong vòng 4 năm đã lấy được bằng tốt nghiệp đại học loại ưu, là thần tượng của bao người. Trong vòng một năm làm việc ở công ty S.T của cha nuôi đã thâu tóm toàn bộ quyền điều hành công ty và đưa S.T đi lên, tuy nhiên trong lĩnh vực kinh tế S.T vẫn thua hai gia tộc lớn là Kim gia với J.R, Lâm gia với Williams.
“cốc…cốc…”
-Có chuyện gì. – một giọng nói lạnh lùng đến lãnh đạm vang lên sau tiếng gõ cửa.
-Giám đốc Dương, có người đến tìm ngài. – một giọng nữ dịu dàng.
-Ai?
-Thưa là bác sĩ Cát của bệnh viện Quốc Sang, Trương tổng giám đốc cùng phu nhân, Hoàng thiếu gia, Trịnh tiểu thư cùng Phạm tiểu thư.
-Mời họ vào đây. – Giọng nói lạnh lùng đã có phần ấm áp khi nghe đến những người trên.
-Vâng.
Cánh cửa phòng mở ra, từng nhân vật “quyền cao chức trọng” bước vào, ai cũng đang nhìn chàng thanh niên đang ngồi trên chiếc xoay màu đen đang nhìn họ ấm áp.
Chàng trai với mái tóc nâu bồng bềnh, con người màu hổ phách như biết nói, mũi cao, miệng vừa, khuôn mặt thanh tú nhưng chín chắn. Trên người mặc bộ vest màu đen. Trên gương mặt thoáng nụ cười vui vẻ.
-Tường, Duy, An, Oanh và cả vợ chồng Khánh – N.Anh đến thăm tôi đấy à, toàn đầu sỏ không đến thăm ngại quá. – Chàng trai có mái tóc nâu đang ngồi lên tiếng.
-Thôi đi, Thiên khìn, tụi này đến thăm còn mỉa mai à. – Duy lên tiếng, anh bạn không khác trước mấy, vẫn nóng tính, vẫn thích trêu chọc, nhưng anh không còn bị người trong nhóm bắt nạt nữa.
-Ờ, thăm hỏi gì chẳng qua đến xem cậu chết hay chưa thôi. – Tường buông một câu xanh rờn. (=”=)
-Giờ có mời bọn này ngồi không? – Khánh cứ lo cho bà vợ N.Anh yêu quí của mình, nãy giờ không để ý nhưng vì mỏi chân quá nên lên tiếng.
-Ừ ừ, qua đây ngồi nè. – Thiên bấm một phím gì đó, một cánh cửa mở ra, hiện ra một căn phòng màu nâu, có những kệ sách, có chiếc bàn tròn lớn, ấm cúng.
Cả bọn bước vào hết, sau đó cánh cửa đóng lại.
----------------Cùng lúc đó tại sân bay…………
-Tiểu thư cẩn thận… - giọng nói dịu dàng vang lên.
-Uhm.
-Tiểu thư, lần này trở về có việc gì không ạ? – Một giọng nam có vẻ đã già lên tiếng.
-Ông ta tuổi đã già rồi, ta lại không nhìn thấy gì nữa, nhưng ta vẫn có trách nhiệm với công ty. Ta sẽ quản lí công ty thông qua đôi mắt của “người ta tin tưởng nhất” – Giọng nói lạnh lùng của nữ nhi vang lên.
-Vâng, mời tiểu thư và cô về biệt thự. – Giọng nam lại vang lên
-Ừ, ông gọi điện thông báo với tập đoàn S.T mai ta sẽ tới hợp, ta muốn đích thân tìm hiểu con người được gọi là “thiên tài” của giới kinh doanh ở châu Á là ai.
-Vâng, tiểu thư.
--------------------Căn phòng bí ẩn-----------------
-Sao rồi, dạo này đang làm việc gì? – Thiên uống một ngụm hồng trà lên tiếng.
-Tôi sắp bay qua châu Âu để quảng bá cho buổi công diễn của mình – Oanh lên tiếng trước, vẫn vẻ điềm tĩnh. Từ trước đến nay các câu hỏi do Thiên đặt ra cô điều trả lời đầu tiên để mọi người có thể tự nhiên nói. À mà bây giờ, Oanh là một nghệ sĩ piano – opera rất nổi tiếng, âm nhạc của cô nhẹ nhàng làm rung động lòng người, phong thái biểu diễn thanh tao, trang nhã. Lúc này cũng đẹp hơn hồi trung học, vẻ đẹp mang khí chất tiên nữ.
-Hajzz, cậu bay qua châu Âu à, chừng nào đi? – N.Anh thở dài.
-Chắc khoảng hai, ba tuần nữa. – Oanh dịu dàng.
-Nhớ mua quà cho mình. – Mọi ngừơi đồng thanh làm Oanh suýt ngất, lớn cả rồi mà còn tham quà.
-Vâng, vâng em nhớ rồi mấy anh chị. – Oanh điềm đạm là thế nhưng đối với những người bạn cô cũng đành bó tay chịu trận.
-Còn mấy cậu? – Thiên lại lên tiếng.
-Tôi phải quản lí bệnh viện đi đâu được. – Tường buồn rầu.
-Khánh với N.Anh sẽ đi Hawaiiiiiiiiiii, biển Hawaiiiiiii thân yêu, tao đến đây…….. – N.Anh phấn khích, Khánh phải níu tay lại, mong chị nhà mình ngồi xuống, lúc nào cũng thế, hôm ra mắt song thân Khánh cũng không kiềm chế được, mai mà cha mẹ anh thích nhỏ không thì … ôi thôi. Đã là tổng giám đốc phu nhân rồi mà còn, hajzz.
-Còn An?
-Tôi sẽ cùng với Oanh đến châu Âu, tôi xuất bản sách ở đó. – An nay đã trở thành một nhà văn rất nổi tiếng. Cô viết mọi loại sách: sách nấu ăn, sách văn học, sách ngoại ngữ, tiểu thuyết,…. Sách An viết bán rất chạy vì nó rất hay. – Còn Thiên?
-Tôi à, tôi sắp phải kí hợp đồng làm ăn với Williams, còn J.R do Cao Văn quản lí đang làm ăn rất tốt với S.T. – Thiên uống trà, tự đắc.
-Với Williams? – Trừ Thiên, mọi ngừoi đều tỏ vẻ lo sợ.
-Đó không phải là công ty do D… - N.Anh chưa nói hết câu đã bị Khánh một tay bịt miệng.
-Anh xin em, đừng có nói nữa – Khanh van nài, làm ơn đi tội anh Khánh quá trời.
N.Anh bèn đưa tay ra dấu “OK”
-Đúng, với Williams nhưng tôi mong cô ấy sẽ ra mặt. – Thiên uống thêm một ngụm trà, mỉm cười.
Xung quanh bỗng im lặng, không ai nói với ai một lời nào, cô gái đó quá thân quen với họ, họ chỉ muốn bảo vệ cô ấy ra khỏi bàn tay của quỉ dữ, nhưng cô ấy đã ra đi, lẽ nào giờ lại quay về….
Chap 29 : Giám đốc vs giám đốc
Reng…reng…reng…
-Alo, công ty S.T xin nghe.
-Nói với giám đốc Dương, giám đốc Lâm của công ty Williams sẽ đến bàn bạc, kí hợp đồng vào ngày mai lúc 9 giờ.
-Vâng, công ty Williams ạ?
-Đúng, công ty Williams, giám đốc Lâm.
“tít…títt…tít…”
-Á………
Một tiếng hét cất lên, mọi ngừơi trong phòng làm việc đều nhìn chủ nhân của tiếng hét, không ai khác chính là trợ lí giám đốc.
-Mọi ngừơi, công ty Williams mai sẽ đến công ty chúng ta kí hợp đồng, là Williams đó!!!!!!!!!!! Hơn nữa còn là giám đốc Lâm chủ trì. Trời ơi sắp gặp thần nữ rồi…thần tượng của tôi đó………
-Á…………. – Tiếp sau đó là những tiếng hét. Ai cũng biết Williams là công ty lớn mạnh nhất, có quyền hành nhất, toàn bộ mạch kinh tế toàn cầu đều nằm trong tay Williams. Hơn nữa giám đốc điều hành công ty này là một cô gái, nghe nói rất bí ẩn nhưng rất xinh đẹp, phong cách làm việc nghiêm chỉnh, sắc bén không ai chống nổi. Chưa ai gặp mặt cô gái này nhưng công ty nào có ý định chống đối Williams thì trong một đêm không cần dùng đến xã hội đen, cô gái này có thể làm công ty đó ngay lập tức bị phá sản. Cô ta được gọi là thần nữ. Người làm việc cho cô ta ở ngoài là người cô ta tin tưởng nhất có tên Nguyễn Ngọc Nhàn hay còn gọi là Ely….
“Cốc…cốc…cốc…”
-Ai? – Mọi người đang nói chuyện vui vẻ trong căn phòng bí mật thì nghe được tiếng gõ cửa.
-Thưa giám đốc, có thay đổi lịch ạ.
-Nói.
-Thưa giám đốc, 9 giờ ngày mai giám đốc Lâm của Williams sẽ đến công ty chúng ta ký hợp đồng ạ. – giọng cô thư ký dịu dàng.
Cả bọn trong phòng ngẩn ngơ, đến rồi, thật sự là Williams đến rồi. Cậu vẫn bình tĩnh uống hồng trà, cậu đã khác trước, không bốc đồng, không vui cười tự nhiên, không ham chơi, không còn là “Hoàng tử Mặt Trời”, cậu giờ đây tác phong giống hệt nó lúc trước. Lạnh lùng, bình tĩnh, điềm nhiên, cứng rắn… - phải như thế cậu mới có thể nắm toàn bộ quyền hành, lúc mới vào làm ở công ty cậu đã biết, S.T đang gặp rất nhiều khó khăn khi Williams có một bộ óc siêu cường. Cậu đã thay đổi bản thân, quyết tâm vực dậy S.T, nếu khôg có cậu chắc S.T cũng không thể nào là một công ty lớn của Châu Á.
-Cậu sẽ thay mặt S.T chứ Thiên? – Oanh mỉm cười.
-Đương nhiên. – Cậu cũng mỉm cười.
-Không sao chứ? – Duy hỏi.
-Không sao
-Mai tôi muốn đến xem cậu bàn bạc. – An lên tiếng.
-Nhưng mai cậu không phải cùng Tường đi chơi sao? – N.Anh hỏi.
-Không sao, dù gì tôi biết cô ấy cũng muốn biết cô gái bí ẩn của tập đoàn Williams là ai mà? – Tường lắc lắc đầu.
-Được, lần này cậu lấy tư cách là nhà văn độc quyền của S.T, dù gì S.T cũng có mở hiệu sách mà. – Thiên vui vẻ.
-Ừ, cảm ơn.
Trò chuyện một chốc nữa, mọi người đều đi về. Trời đã tối, cậu ở lại một mình trong công ty, trong phòng làm việc trộng lớn của bản thân.
Căn phòng tối vì cậu không bật đèn, phòng cậu cũng đặc biệt, nếu nhìn sau cái ghế cậu đang ngồi thì giống như một bức tường, nhưng chỉ cần cậu ấn nút, bức tường đó sẽ mở ra, để lộ một ban công rộng lớn. Cậu bước ra ban công, nhìn lên bầu trời đêm, ở đó có những ngôi sao sáng lung linh. Cậu tìm kiếm ngôi sao mang tên “Thiên” và ngôi sao mang tên người con gái mà suốt đời cậu cũng không thể quên. Một nụ cười mang đầy niềm hy vọng trên môi cậu...cậu tin chắc lần này sẽ không để người con gái đó bước đi.
------------------9:00 AM, phòng họp công ty S.T-------------------
-Giám đốc, người đại diện công ty Williams đến rồi ạ. – Cô thư kí dịu dàng.
-Được rồi, mời họ vào đi. – Cô thư kí ngạc nhiên khi “giám đốc đẹp trai” hôm nay nói chuyện tuy lạnh lùng như thường ngày nhưng hôm nay có pha chút ấm áp. Cô ngượng đỏ mặt và chỉ nói một tiếng “Vâng”. An ngồi cạnh cậu chỉ cười thầm, cô đang nóng lòng gặp lại người bạn ngày nào. Cô thư kí cũng ngạc nhiên khi ngồi cạnh giám đốc là một cô gái xinh đẹp cũng là cây bút vàng sắc sảo Phạm Thúy An.
Lát sau, cánh cửa phòng màu trắng mở ra...cậu xoay người lại dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn ngạc nhiên.
Có bốn người bước vào. Người đầu tiên là một lão ông nhưng cậu có cảm giác rất quen. Người tiếp theo là cô thư kí của cậu. Hai người cuối cùng là hai cô gái, cô gái mặc áo đen có con ngươi màu xanh biển đại dương mênh mông, cô mặc bộ váy màu đen công sở, cô đang dìu một cô gái khác.
Cô gái này mới thật sự là người cậu tìm kiếm, mới thật sự là người cậu hằng mong, nhưng tại sao lại khác như thế? Mái tóc màu đen dày được xõa ra, duy chỉ có chiếc nơ trắng làm từ voan cột phía sau. Cô mặc chiếc váy cổ kín, từ vai đến khuỷu tay phồng ra nhờ có chiếc nơ trắng cột lại nên phần dưới loe. Chiếc váy dài đến gối.
An cũng bất ngờ, nhìn cô gái đó diện mạo không khác mấy duy chỉ có khí chất khác hẳn.
Cô gái có mái tóc đen dài, thẳng mượt, có con ngươi màu đen huyền ảo nhưng nó lại vô hồn, cái mũi cao thanh tú, đôi môi hồng như cánh hoa đào khi xưa nay lại trở thành nhợt nhạt, nước da trắng nhưng không trắng hồng mà có vẻ như đã lâu rồi nó chưa được tắm nắng Mặt Trời.
Cô gái đó là…là…công chúa tuyết lạnh lùng kiêu ngạo hay sao? Không cô ấy không phải Thái Di…- An thầm nhủ.
Tuy nhiên nếu nhận định đúng thì lúc này, trông thế này Di còn đẹp hơn lúc trước nhiều lần.
Ely đang dìu nó khi ngẩng đầu lên thấy Thiên và An đang ngồi thì cô vừa vui vừa buồn. Ely đưa mắt nhìn An như muốn nói: “Bọn mình đã quay về rồi” và mỉm cười với Thiên.
Thiên cũng cười lại nhìn Ely, cậu còn nhìn Di với đôi mắt dịu dàng khi thấy trên cổ nó vẫn lấp lánh ánh pha lê hình hoa tuyết.
Di đi ngang cậu, phớt lờ vì nó có thấy cậu đâu. Cậu hơi hụt hẫng, An chỉ biết lắc đầu vì cô biết ngay từ đầu đã là như vậy. Di không nhìn thấy Thiên.
Di ngồi xuống ghế đối diện Thiên, Ely đứng bên trái, lão lão lúc nãy là Trần quản gia đứng bên phải. Khuôn mặt nó lạnh lùg, mệt mỏi nhưng không kém phần xinh đẹp, ngược lại nhìn nó đẹp hơn bao giờ hết. Đôi mắt vô hồn nhìn Thiên, nói cho đúng hơn là chỉ nhìn về phía trước. Ánh pha lê trên cổ lại lấp lánh.
Thiên nhìn nó, đôi mắt anh cũng chuyển dần sang lạnh lùng, mái tóc nâu bồng bềnh bay bay. Hai gương mặt thanh tú đối diện nhau, nhìn thật gần mà cũng thật xa. An và Ely nhìn nhau, ai cũng cảm thấy xót thương. Ely nhìn An như muốn nói: “Cô ấy đã không còn thấy gì rồi”, An chỉ gật đầu: “Uhm”. Ely lại nói:
-Tiểu thư, người thay mặt công ty S.T là một nam giám đốc trẻ ạ. Tiểu thư có thể giao tiếp được rồi.
-Uhm
Phe đối tác S.T hơi bất ngờ vì tại sao trợ lí của Lâm giám đốc lại nói vậy. Thấy căng thẳng Di lên tiếng:
-Chào anh, tôi là Lâm Thái Di, tổng giám đốc công ty Williams rất vui được biết anh.
Nó đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay Thiên, nó vẫn vậy vẫn không mỉm cười mà luôn bình tĩnh. Cậu cũng vậy rồi ra hiệu cho trợ lí trả lời, cậu sợ nó nhận ra giọng nói của cậu rồi bỏ đi một lần nữa, cậu tin rằng 5 năm không gặp nó quên diện mạo cậu cũng phải thôi nên không hụt hẫng khi nói giới thiệu về mình với cậu. Nhưng chẳng phải khi giới thiệu rồi thì nó cũng biết tên cậu hay sao?. Dương Hoài Thiên ơi Dương Hoài Thiên mi thông minh đã lâu hôm nay mi lại ngu ngốc. Có lẽ cả đời này mi cũng chỉ ngu ngốc trước mặt Lâm Thái Di và tác giả ta thôi .
-Giám đốc Lâm, đây là tổng giám đốc của chúng tôi, giám đốc Dương Hoài Thiên.
Nó sững người “Dương Hoài Thiên” cái tên sao mà quá quen thuộc. Phải chăng…phải chăng là anh ấy, người mà cô ngày đêm nhung nhớ, người mà cô đã nợ quá nhiều, người mà cô yêu thương hết mực…Không đâu, không phải Hoài Thiên đâu. Nhưng…
-Tiểu thư, người có sao không? – Ely dịu dàng hỏi.
-Không, không sao.
-Vâng
Ely liền cầm xấp tài liệu trên tay Trần quản gia, ra hiệu cho ông chuẩn bị xe, chỉ 15 phút nữa tiểu thư sẽ xử lí xong.
-Giám đốc Dương, tôi đã nghe được nội dung hợp đồng của anh. Điều khoản hợp lệ, rất phù hợp với yêu cầu của công ty Williams. Đây là một cuộc trao đổi hoàn hảo, không gây tổn thất nào cho Williams. Được thôi chúng tôi sẽ giúp công ty S.T thâm nhập thị trường châu Âu, còn S.T giúp chúng tôi quảng bá thương hiệu Williams. Tôi đã kí rồi, đến lượt anh. – nó cầm lấy xấp tài liệu mà Ely đưa, trao cho phe đối tác đang ngồi trước mặt.
Cậu định kí thì nó lại lên tiếng:
-À, nếu mà công ty các anh gây tổn thất cho Williams sẽ có hai trường hợp. Một: tổn thất nhẹ thì chấm dứt quan hệ đối tác, công ty các anh phải bồi thường 30 % cổ phần cho chúng tôi. Hai: tổn thất nặng thì tôi bảo đảm trong một đêm công ty của các anh sẽ không còn. Anh kí xong thì chuyển qua Williams cho tôi. Tôi phải về giải quyết chuyện công ty.
Nó đứng dậy, Ely dìu nó đi. Thúy An cũng rời khỏi ghế chạy theo, trong căn phòng họp rộng lớn chỉ còn cậu và các nhân viên cấp cao của công ty S.T.
Mọi người đều là tán thưởng nó, cậu đã quản lí công ty gần mấy năm rồi, chưa lần nào đặt vào thế bị động với đối tác thế mà hôm nay “Thiên tài kinh doanh châu Á” đã bị “Công chúa bí ẩn” hạ đo ván. Lát sau bọn họ đi hết, cậu cũng quay trở về phòng giám đốc, không cho ai vào.
Ngoài kia, các nhân viên đang bàn tán.
-Ê, mọi người, “Công chúa bí ẩn” của Williams đẹp lắm à nha, còn có tài nữa. Giám đốc Dương của chúng ta hôm nay không nói được gì luôn. Phong cách đúng như trong truyền thuyết miêu tả á. “Lạnh lùng, cương quyết, khẳng định, chủ động,…” không nhẹ nhàng chút nào đâu, rất đanh thép á.
-Trời thiệt hả, chắc cô ấy cũng lớn tuổi nhỉ, có hơn chúng ta không?
-Điều này tôi không biết nhưng dường như bằng tuổi giám đốc Dương á.
-Woaa, càng ngày tôi càng hâm mộ cô ấy á.
-Mà trợ lí của cô ấy cũng rất xinh đẹp nữa
-Đúng là Williams cả trợ lí cũng xinh đẹp và tài giỏi.
Chap 30
Cậu ngồi trong phòng, nhớ lại khung cảnh lúc ấy. Giọng nói của Thái Di lạnh lùng, bình tĩnh. Đôi mắt không còn ấm áp mà vô hồn, dường như không có gì trong đó cả. Dáng điệu khoan thai. Nhưng hình như có gì đó đã thay đổi, chỉ là cậu không nhận ra…
Còn về nó và Ely đang ngồi trên chiếc Limousine của nhà họ Lâm. Nó đã ra lệnh Ely đưa nó đến trường cũ. Nơi mà nó gặp cậu, nơi bắt đầu câu chuyện tình hoàng tử - công chúa. Vị hiểu trưởng xưa vẫn vậy, gặp nó tỏa ra hơi lạnh mà không chút hoảng sợ. Các thầy cô dạy nó trước kia cũng tươi cười nhưng nó không nhìn thấy ai nên Ely chào thế nó. Các học sinh ai thấy nó cũng kính nể. Vì sao? Vì đó là tổng giám đốc công ty Williams, là cựu học sinh trường dù chỉ học một năm nhưng đã hạ gục tất cả các kỷ lục. Hát hay nhất, đẹp nhất, tài năng nhất, học giỏi nhất… Ảnh của nó, của N.Anh, Oanh, Duy, Khánh, Tường, An, Thiên đều được treo cao ở hội trường xếp hạng danh giá các học sinh các năm.
Nó bước đến khu cấp 3, phòng 1-1.
Các học sinh lớp 1-1 ai gặp nó cũng muốn xin chữ ký…nhưng nó đã nhờ hiệu trưởng cho nó cùng Ely được ở phòng học mà không có ai trong đó. Các thầy cô làm không xong nó liền nói:
-Mọi người, tôi trước kia học ở phòng học này, tôi muốn cùng trợ lí của tôi ngắm phòng học này một lát, có được không? – Giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm ai cũng phải kiêng dè. Mọi người đều chịu rút lui, chỉ nhìn nó qua khung cửa sổ. Hiếm lắm đại nhân vật trong những đại nhân vật mới trở về trường, nên các học sinh đều lấy máy ảnh hay điện thoại di động chụp lại những hình ảnh của cựu học sinh tài năng nhất trừơng Hoàng Lâm để lấy làm kiêu hãnh chứ. Dù gì nó cũng là thần tượng của họ.
Nó nhìn Ely nói:
-Đưa ta đến nơi mà ta và Thiên đã ngồi chung.
-Vâng.
Ely dìu nó đến chiếc chỗ đó, nơi mà nó và Thiên gặp nhau, nơi nó mà Thiên cãi nhau, nơi nó và Thiên đùa với nhau, nơi nó thấy Thiên ngủ, nơi nó thấy Thiên khóc.
Nó ngồi xuống chỗ của mình, cũng có những tia nắng, nó chỉ cảm nhận được chứ không thấy gì cả. Đôi tay trắng nõn như búp măng run run đặt lên bàn. Những tia nắng lại đùa nghịch trên tay nó, xuyên qua mái tóc màu đen của nó, tôn vinh lên nước da trắng của nó. Các học sinh, giáo viên ngoài kia như nín thở trước vẻ đẹp thiên thần. Không kiều diễm mà là một vẻ đẹp thuần khiết.
Tay đặt trên bàn, nó nở một nụ cười, nụ cười nhẹ như gió, như năm xưa, như đóa hoa mùa xuân vừa chớm nụ hồng.
Một số nam sinh đã ngất xỉu nhưng không có ai hét, tất cả đều im lặng nhìn nó.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian